Ngày xưa nông nổi dại khờ
Làm sao hiểu hết chữ “ngờ”
hỡi ai
Tình đầu ngọt lịm đắm say
Tưởng như hạnh phúc trong
tay của mình
Vành môi ngọt đắm ân tình
Đôi ta như bóng với hình
quyện nhau
Ngỡ rằng trầu thắm duyên cau
Vợ chồng nghĩa nặng mai sau vững bền
Nào ngờ nguyệt lão hớ hênh
Chỉ hồng lộn mối … gập ghềnh nợ duyên
Lỡ làng thân phận thuyền quyên
Đò xưa tách bến …
lụy phiền giăng tơ
Sông Tương mưa phũ mịt mờ
Cầu Ô gãy nhịp đôi bờ cách ngăn
Người xưa giờ có nhớ chăng
Thề xưa nhòa nhạt, điệu
đàn lỗi cung
Hết mong ngày được trùng
phùng
Xa lòng cách mặt tình chung
phai rồi
Chữ “Ngờ” người đã dạy tôi
Hiểu ra đến lúc
đời trôi về chiều.
N.N.Song anh
(19/92015)