Anh - một chàng trai nữa quê nữa thị thành.
Không hiểu do duyên cớ nào họ lại tìm đến với nhau, thân nhau, rồi cũng đến lúc yêu nhau và lấy nhau.
Quyết định chọn anh làm chồng, chị đã vô tình làm cho bao chàng trai làng tiếc nuối, không chỉ vì vỡ mộng yêu người con gái đoan trang xinh như hoa khôi của làng, mà còn là vì tiếc ngẩn ngơ người con gái nhân từ đức hạnh.
Ngày họ thành hôn, cả làng ai nấy đều tấm tắc khen đôi trai tài gái sắc. Những tưởng 5 năm yêu nhau, xây dựng hạnh phúc gia đình, cuộc sống gia đình sẽ là nỗi ước ao của bao người khác.
Anh là người đàn ông đẹp trai, giỏi giang nhưng tính tình phóng khoáng, lại có tài hát hò, thi phú, nên rất nhiều phụ nữ quý mến. Và chuyện gì đến rồi cũng đến.
Cái ngày định mệnh ấy lại diễn ra đúng vào ngày sinh thần thứ 46 của anh.
Vốn là người phụ nữ đảm đang, nên từ hôm trước chị đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ để đón mừng sinh nhật anh. Chị đã định cùng hai con tạo cho anh sự bất ngờ hạnh phúc nhất.
Thế nhưng, bàn tiệc đã chuẩn bị tươm tất, đã. 8 giờ đêm vẫn không thấy anh về. Nôn nóng trong lòng vì lo không biết đã có chuyện gì không hay xảy ra với anh, chị giục con gái gọi điện thoại cho bố, anh bảo con:
-Con gái bảo với mẹ rằng bố có việc gấp phải về quê, vội quá không báo cho mẹ biết, xong việc bố vè ngay với mẹ ngay.
Nói xong anh vội vàng tắt máy không để chị kịp hỏi câu nào.
Nóng lòng vì chồng, chị gọi lại cho anh, mãi không thấy anh nghe máy. Một lúc sau, anh gọi lại cho chị, chị vội vàng mở máy định báo anh biết mình và hai con đang đợi anh về mừng sinh nhật. Nhưng chị cứ alo mãi chả thấy anh nói gì, sốt ruột, chị bấm nút redall để gọi lại, máy mở cũng chả nghe anh nói năng gì. Cứ ngỡ ràng điện thoại anh bị cấn máy chon nhầm chế độ tự động gọi lại. Nên thôi, chị gác máy.
Lại có cuộc gọi từ máy của anh, lần này khi chị alo thì đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ, đang la hét ỏm tỏi, chị từ ngỡ ngàng, rồi cứ đứng chết lặng như bị trời trồng.
Bên kia, vẫn là giọng anh đều đều, nhẫn nhịn, còn người phụ nữ kia thì cứ với giọng the thé, ngang ngược chì chiếc mắng chửi anh cứ y như mẹ dạy con.
Anh vẫn cứ với cái giọng nhẫn nhịn:
-Ơ hay! Em cứ như là trẻ con thế, tại sao đến mà không báo trước. Anh đã bảo em là hôm nay dừng đến rồi kia mà, làm thế này thì còn chơi bơi gì nữa.
Người đàn bà kia vẫn không chịu nhường bước, cứ cái giọng xất xược, ngang tàn kiểu như một tay anh chị giang hồ:
-Anh đã hứa với em là sẽ cho mẹ con nó trăm triệu, để ký đơn ly hôn . Tại sao bây giờ vẫn còn ở mãi không chịu ly hôn. Hay anh muốn tôi mang chứng cứ đến gặp con mụ quê mùa kia rồi hét vào mặt mẹ con nó bảo nó don ra khỏi căn nhà mà tôi đã đưa tiền cho anh xây làm tổ uyên ương của tôi và anh?
Tay nghe điện thoại rơi khỏi tay. Chị ngồi thụp xuống, mặt cho nước mắt đau thương lả chả lăn dài trên má, ôm lấy hai con thơ dại vào lòng, rồi từ từ ngã quỵ xuống sàn nhà lát đá hoa cương lạnh buốt.
Tội cho hai con thơ bé bỏng, vẫn chưa kịp hiểu chuyện đời. Chúng khóc thét lên gọi mẹ:
-Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đừng ngủ nữa , dậy đi mẹ ơi, dậy mà cùng chúng con mừng sinh nhật bố, mẹ nhé!
Trong cơn đau tim oằn oại, chị mở mắt ra nhìn hai con : Tội nghiệp con tôi.
Đêm nay, chị âm thầm ngồi đây, lặng lẽ, chịu đựng, nhìn các con thơ đang an giấc điệp mà lòng chị như có ai cào cấu.
Chị phải làm gì đây. Tiếp tục thứ tha, hay chia tay nhau để chấm dứt mối duyên quê tưởng chừng yên ả, để không phải cứ mãi đau lòng. Nhưng nghĩ đến hai con gái hồn nhiên, xinh đẹp, rồi đây chúng sẽ thế nào khi biết rằng người bố mà chúng luôn thần tượng như một anh hùng, lại là người đã lạm dụng lòng vị tha của mẹ nó, mãi cứ lao đầu vào lửa đỏ như một kiếp phù du...
Cuối cùng, chị vẫn chọn cách thứ tha...
Trong bóng đêm lặng lẽ, chị ngồi bất động, gầy nhom, khắc khổ,
Ai dám nói hồng nhan không bạc phận !!!!