Tình đâu phải một món hàng
Mà đem mua bán hay mang cân lường
Cũng không phải giọt mù sương
Đọng trên phiến lá, hay vươn nụ hồng
Để rồi đến lúc rạng đông
Chợt tan biến giữa thinh
không mịt mờ
Tình nào có phải giấc mơ
Mà như hư ảo, lơ mơ thất thần
Tình không là bánh hạnh nhân
Mà đem phân phát chia phần
khắp nơi
Nó là nhân nghĩa ở đời
Nó là phẩm hạnh cả đời ai ơi
Xin người chớ mãi lả lơi
Buông lời giả dối, cho đời
oán than
Đọa đày bao kiếp hồng nhan
Gieo thêm oan nghiệt trần
gian làm gì
Âu là chút phận nữ nhi
Tranh giành chiếm đoạt, mà
chi hỡi người
Để người rao bán khắp nơi
Còn đâu tiết liệt một đời
... hỡi ai !!!!
N.N.Song Anh 9/11/2015