Chẳng bao giờ tôi hiểu được vì sao
Man mác nỗi buồn đong đầy khóe mắt
Cô gái nhỏ, những chiều tan học
Giữa sân trường áo lụa trắng tung bay.
Biết bao giờ tâm sự sẽ dần vơi
Nỗi nhớ niềm thương, ngày thơ yêu dấu,
Áo trắng em bay giữa chiều gió lộng,
Bỗng hóa thiên thần, quyện lấy hồn tôi.
Biết bao giờ có thể nguôi ngoai
Mùa hạ đến xác phượng hồng tan tác
Tiếng ve ngân, báo hiệu muà ly biệt
Hè qua đi, chẳng gặp lại bao giờ.
Rồi thu sang, hoa tím nở ơ thờ
Áo trắng thơ ngây, đâu rồi không thấy,
Tôi ngơ ngác, mãi kiếm tìm - thổn thức
Em đâu rồi, áo lụa trắng ngây thơ.
Đông đến rồi cây trút lá-trơ trơ
Để xuân đến đâm chồi non lộc biếc
Tôi vẫn thấy con tim buồn héo hắt
Giảng đường ơi! Em ở nơi nào?
Em hỡi về đâu giữa chốn chợ đời
Biết bao đua chen, dẫy đầy toan tính
Em bé nhỏ ngây thơ trong trắng
Biết có về được bến đổ yêu thương
Hay cuộc đời em còn mãi bồng bềnh
Vẫn lênh đênh giữa chợ đời danh lợi
Tôi chờ đợi u hoài, khắc khoải
Oặn thắt cõi lòng, nhức nhối tim đau.
Chẳng bao giờ em hiểu được vì sao?
Mùa hạ đến, phượng hồng thắp lửa
Cháy mãi trong tôi, phượng buồn rực đỏ
Ôm ấp hoài kỷ niệm tuổi ngây thơ.
Trường cũ tình xưa, áo trắng học trò
Rũ bóng hàng dương, phượng buồn rực đỏ
Bằng lăng tím, khi thu về chớm nở
Quyện mãi tâm hồn, năm tháng đầy vơi.
NN-Songanh (15/11/2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
các bạn có thể gửi hình ảnh bằng cách dán ảnh trực tiếp vào ô nhận xét